Phimloz

Mưa bụi bắt đầu rơi xuống, mưa li ti, mưa đ&ac ket qua bong da

【ket qua bong da】Mùa xuân lặng lẽ

Mưa bụi bắt đầu rơi xuống,ùaxuânlặnglẽket qua bong da mưa li ti, mưa đâu có xối xả ào ào, nhưng sao dai dẳng, nó làm nỗi đau của chị như thêm sức nặng, khắc khoải từng quãng, thi thoảng gắt lên như muốn xé toạc mọi thứ trên cõi đời này. Có nỗi đau nào hơn nỗi đau mất đi đứa con của mình không, nỗi đau khác liệu có ngang bằng với việc chứng kiến con mình tan biến và tan biến. Gương mặt chị gầy sọp đi, nỗi cô đơn, đau đớn vời vợi này cứ bám riết lấy chị. Chị ngồi thẫn thờ trước di ảnh của con, miệng lẩm bẩm nguyện cầu cho linh hồn con, mong sao không còn bị trói buộc với bất cứ điều gì nơi dương thế, chị cầu siêu cho con mình.

Mùa xuân lặng lẽ - Truyện ngắn dự thi của Hoài Nam (Hà Nội) - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

shutterstock

Mùa xuân đã mang đến cho chị một đứa con trai đẹp đẽ như Kiên, và cũng đã cướp Kiên ra khỏi cuộc đời chị. Từ một sinh linh vẫn còn đỏ hỏn, chị đã khóc vỡ òa trong hạnh phúc khi được làm mẹ, đến giờ thì vỡ vụn... Chị gào khóc gọi linh hồn của con, con đang ở nơi nào. Kiên của chị là một đứa trẻ xinh đẹp thế, chẳng có lý nào để ông giời bắt đi. Nếu có, hẳn là một sai sót, một lầm lỗi quá lớn của tạo hóa.

Kiên là món quà quý báu mà chị có được, món quà và di sản cuối cùng mà chồng chị để lại. Chồng chị là thủy thủ, anh đã mất trong một cơn bão ngoài đại dương. Mẹ chị kể thầy bói nói rằng, số chị sát chồng, nên chị cứ ám ảnh lời nói của mẹ đến tận bây giờ, khi anh mất đi, chị bắt đầu tin vào cái kiếp đời chị. Chị thương cho người đàn ông đen đủi nào đó lấy mình, rồi họ cũng sẽ chết trẻ, nên biết bao người mối lái gắn gá cho nhưng chị đành ở vậy nuôi con, chọn cuộc sống thanh sạch, cao khiết, giản dị và thiện lành.

Hai mươi mốt năm, con trai chị hai mươi mốt tuổi, là sinh viên đại học ngành kiến trúc, con mất vì tai nạn giao thông. Tin tức đến với chị như sét đánh ngang tai, con đi làm từ thiện trao tặng những món quà nhỏ cho những người vô gia cư lúc giữa đêm những ngày cận tết. Mấy lần Kiên bảo với chị rằng, trong cuộc đời mình, con muốn thực hiện hết 100 điều cần làm trước khi chết. Lúc ấy chị đã mắng con.

- Phủi phui cái miệng. Chẳng ai muốn nhắc đến cái chết cả, dù đó là điều tất yếu. 

Con bị một chiếc xe ô tô bảy chỗ tông phải, lái xe là một kẻ say rượu, cơn say làm nhòa đi ý chí, cơn say làm người ta băng hoại. Chị đã luôn ngờ ngợ trước những bất trắc của ngày hôm ấy, sáng ra chị làm vỡ một chiếc cốc thủy tinh, chiều về khi thái rau cho gà thì bị cứa vào tay chảy máu. Chị tự trách mình, đã luôn có những dấu hiệu nhắc nhở chị thế mà làm sao chị không để ý. Lúc đến nơi, con đã được bạn bè trong nhóm đưa vào bệnh viện, hơi thở thoi thóp, bác sĩ bảo con chỉ có thể trụ được không quá hai ngày, vì vùng não của con bị tổn thương nghiêm trọng, chiếc kính con đeo vỡ tan tành. Chị đấm ngực thùm thụp, tự trách cái thân mình, đáng ra chị nên để con ở bên cạnh mình, đã biết bao lần chị từng nghĩ rằng dù chị có nuôi con cả đời cũng được, chỉ cần con đừng có đi đâu xa quá. Ban đầu lúc con đậu đại học, biết bao những hỗn loạn cứ nhảy nhót trong đầu chị, nhưng con người sinh ra đâu phải để bảo bọc, mà phải là chung sống, cọ xát, hòa nhập rồi lớn lên. Giữ con ở bên mình có khi lại là một điều ích kỷ và tàn nhẫn.

Chị ôm lấy những món đồ của con mà khóc lóc vật vã, cái ba lô với vài ba cuốn sách, một cái hộp đựng giấy vẽ, còn một kỳ học nữa con sẽ tốt nghiệp. Thương mẹ, Kiên chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì, ngay từ bốn, năm tuổi, con đã tự lập, đã biết giúp mẹ những việc đơn giản nhất, không khóc lóc ăn vạ, con ngoan như một con cún vậy. Chị ôm lấy chiếc áo khoác vẫn còn hơi ấm của con, bông hoa con tự thêu nhằm che đi phần áo bị xước rách. Đó là cái áo chị tự may cho con ngày con vào đại học, chiếc áo không quá đẹp, không thể bằng được những chiếc áo chị may thời còn con gái. Trong túi áo của con, một chiếc ví nhỏ, túi thơm mùi cỏ mật. Con vẫn yêu thứ mùi cỏ mật này đến nỗi lúc nào cũng cất giấu trong ví thế này ư. Một tấm ảnh của hai mẹ con chụp ở cổng trường đại học. Nụ cười giống hệt chồng chị, hiền lành và trong sáng làm sao. Cái bản tính hiền lành ấy thực ra lại làm chị lo, lo lắng Kiên sẽ bị bắt nạt. Nhưng Kiên chẳng bao giờ làm chị phải phiền hà về bất cứ điều gì.

Song song bên cạnh nỗi đau là việc con người ta đi tìm lý do hợp lý để đổ lỗi cho nỗi đau của mình, chị nhìn thấy gã lái xe kia, mà căm hận, vì sao lại làm như thế với mẹ con chị, hai mẹ con đã đủ khốn khổ lắm rồi. Gã cúi đầu im lặng, chính cái im lặng ấy lại khiến chị vỡ nát, đáng ra gã phải tàn nhẫn, lạnh lùng để chị có thể căm hận gã cả đời, chị xấn tới cào vào mặt gã vài cái. Cào cho nát vụn ra thì thôi. Chị ngồi sụp xuống. Nhưng đâu có được cái gì đâu?

Cả người con trắng xóa, bất động khiến lòng chị quặn thắt. Tình hình của con ngày một tệ đi, đã hơn một ngày trôi qua, dường như chỉ còn là những hy vọng hão huyền. Trong lúc tuyệt vọng nhất, chị ôm lấy cuốn nhật ký của con, nét chữ của con mềm mại bay bổng, biết bao những tủi hờn con đã viết trong đó, chị đã tưởng như con sống thật tốt, hóa ra chẳng phải. Tại sao con luôn giấu nỗi đau và chịu đựng nó trong đơn độc như vậy. Chị nhìn thấy danh sách bucketlist của con trai mình, những điều cần làm trước khi chết, biết bao những hoài vọng về một tương lai khác, những giấc mơ trong trắng và khôi nguyên ấy, chị để ý thấy có biết bao nhiêu giấc mơ của mình. Thế mà con cũng biết và ghi chép lại. Rồi chị nhìn thấy điều cuối cùng trong số đó, con muốn được hiến tạng sau khi chết hoặc chết não. Ban đầu chị chẳng mảy may điều đó, nhưng rồi chị nhớ lại một tối muộn, khi hai mẹ con đang ngồi cắt chỉ thuê cho một xưởng may gần nhà, Kiên bảo rằng, con muốn sống một cuộc đời rực rỡ và ý nghĩa…

Giọng nói của y tá như cắt ngang dòng suy nghĩ đang cuộn chảy của chị. Bác sĩ bảo, phần trăm sống rất nhỏ nhoi, và là một hành trình quá dài, mà nếu có sống được con trai chị rất có thể sẽ trở thành người chết não, chị hãy chuẩn bị trong nay mai.

Chị thất thần, đã đến cái lúc nỗi đau trong người chị mưng mủ. Sao cuộc đời này thật lắm bất công, chị đi lang thang trong bệnh viện, nước mắt chảy dài xuống đôi má cao gồ ghề. Chị ngồi trên chiếc ghế đá, trống rỗng, như mất đi tất cả linh hồn. Chỉ khi nghe thấy tiếng khóc của người ngồi bên cạnh, khoảnh khắc ấy chị mới tỉnh và trở lại với thực tại. Bên cạnh chị cũng là một người mẹ, một người mẹ từng ngày, từng ngày chờ đợi cái chết của con mình, con của chị bị suy tim... Rồi chị nhớ đến ước nguyện cuối cùng của Kiên. Chị không muốn con đau đớn thêm nữa, thế đã là quá đủ với con của chị. Nhưng làm sao chị nỡ, thân thể của một sinh linh đã từng lớn lên trong chị, chị nhớ lại hình ảnh cậu con trai nhỏ tin hin chạy lon ton chơi với con mèo trong sân vườn. Con cười toe toét khi ngắm một con chuồn chuồn đậu trên chậu hoa sâm đất… Chao ôi, sao mà yêu đến thế. Làm sao chị có đủ can đảm để làm điều đó bây giờ.

Đã mấy ngày chị chẳng ăn, chẳng uống. Không có lấy một ai ở bên cạnh, tủi hờn cào cấu. Nếu chẳng thực hiện ngay, chị sợ mình sẽ chùn bước lại, chị muốn giúp con thực hiện được nốt di nguyện cuối cùng, ít nhất một phần nào đó của con vẫn sẽ tồn tại trên cuộc đời này và cứu sống được ai đó đang kiệt quệ đi mỗi ngày. Và kết quả là tim của con, thận của con, giác mạc của con đều đã tìm được những chủ nhân mới. Hóa ra có biết bao người vẫn đợi chờ để được ghép tạng.

Giờ đây, chị ôm con vào lòng, vẫn còn chút hơi ấm, bàn tay đã từng nhỏ xinh đặt trên tay chị, cái miệng nho nhỏ vẫn bi bô ngày nào. Trên đời này đâu có ai muốn chết đi khi mình vẫn còn trinh trắng cơ chớ, nỗi đau ấy cứ mênh mang, xót xa vời vợi.

Chị đứng trước nhà hỏa táng, nhìn từng cuộn khói đen đang bay lên trời, bắt đầu hành trình phiêu lưu ở một bầu trời khác. Lại thêm một người mà chị yêu thương bỏ chị mà đi, côi cút. Chị đem Kiên về nhà, căn nhà mới đây đã chỉ chờ Kiên về ăn tết.

- Kiên à, mẹ đưa em trở về nhà rồi đây.

Trong vô thức, đã lâu lắm rồi, chị không gọi Kiên như thế nữa, từ khi Kiên học hết lớp tám, lúc em bước vào tuổi niên thiếu ấy. Lúc mà chị nhận ra Kiên ngại ngùng khi chị gọi như vậy trước mặt bạn thân. Lũ mèo và chó thấy chị về thì quấn quýt không rời, một nửa số chó mèo này đều là Kiên nhận nuôi, con trai chị còn tham gia cứu trợ chó mèo lang thang cơ nhỡ nữa, biết bao những mộng ước của con chưa thành sự thật.

- Em đi rồi, lũ chim chóc sẽ nhớ em nhiều lắm. Còn lũ chó mèo này nữa, sẽ không bao giờ reo vui nữa rồi.

Chị mang hũ tro của Kiên đặt lên ban thờ, chuẩn bị dọn dẹp lại nhà cửa. Chưa kịp dọn thì một vài người hàng xóm đã đến hỏi thăm. Chị không biết mình có nên tin vào tai mình hay không, khi có ai đó bảo, đáng ra chị nên để con mình toàn thây... Những âm thanh xung quanh trở nên lộn xộn, tiếng người đời trở nên ồn ào nhiễu nhương. Mặc kệ họ ở lại trong căn nhà nhỏ, chị đi ra cái ao sau nhà lấy ít bèo cho gà vịt. Hì hục lấy bèo nhưng chị lơ đãng làm sao. Chị ngã ùm xuống cái ao nhỏ, vài người đến đỡ chị ngồi dậy nhưng đều bị chị chối bỏ. Chị ngồi thụp trên bờ ao nức nở, gà vịt giờ này đâu còn ý nghĩa gì nữa đâu. Tết này đâu còn có Kiên bằng xương bằng thịt đâu mà đợi chờ.

Mùa xuân, tết đến, tiếng rì rầm sum vầy của hàng xóm làm chị tủi, nỗi đau không còn mưng mủ nữa mà bắt đầu hủy hoại ngấm ngầm. Một mình bên bếp lửa, bất giác chị nghe thấy tiếng động lạ ngoài cửa, một cậu thanh niên lạ mặt bước vào. Lạ sao, lũ chó không sủa, đàn ngỗng không kêu lên dáo dác.

Cậu ấy đến tìm người đã tặng cậu một trái tim.

Cảm xúc trào dâng, tuyến lệ bất kham tuôn trào. Trái tim con chị vẫn còn đập trên đời này, đâu phải là vô nghĩa khi đem lại sự sống cho người khác kia chứ. Chị khóc một trận đã đời. Ngoài trời, một cơn gió nhè nhẹ thổi, những cánh hoa đào mỏng tang theo gió mà bay xuống con sông trước nhà, liệu nó có theo dòng mà đổ về biển lớn, trở về với đại dương?

Mùa xuân lặng lẽ - Truyện ngắn dự thi của Hoài Nam (Hà Nội) - Ảnh 2.

Thể lệ

Sống đẹp với tổng giải thưởng lên đến 448 triệu đồng

Với chủ đề Trái tim yêu, bàn tay ấm, cuộc thi Sống đẹplần thứ 3 là sân chơi hấp dẫn cho các nhà sáng tạo nội dung trẻ. Bằng việc đóng góp những tác phẩm thể hiện thông qua các loại hình như bài viết, ảnh, video... có nội dung tích cực, nhiều cảm xúc cùng cách trình bày hấp dẫn, sinh động phù hợp với các nền tảng khác nhau của Báo Thanh Niên.

Thời gian nhận bài: từ 21.4 - 31.10.2023. Ngoài hình thức ký sự, phóng sự, ghi chép, truyện ngắn, năm nay còn mở rộng thêm hạng mục dự thi gồm ảnh và video trên YouTube.

Cuộc thi Sống đẹplần thứ 3 của BáoThanh Niênđề cao các dự án cộng đồng, hành trình thiện nguyện, việc làm tốt của các cá nhân, doanh nhân, tập thể, công ty, doanh nghiệp trong xã hội và đặc biệt là đối tượng các bạn trẻ ở thế hệ gen Z hiện nay nên có riêng một hạng mục dự thi do ActionCOACH Việt Nam tài trợ. Sự xuất hiện của các khách mời đang sở hữu tác phẩm nghệ thuật, văn chương, nghệ sĩ trẻ được người trẻ yêu mến cũng giúp cho chủ đề của cuộc thi lan tỏa một cách mạnh mẽ, tạo sự đồng cảm của giới trẻ.

Về bài viết dự thi: Các tác giả có thể tham gia theo hình thức ký sự, phóng sự, ghi chép, phản ánh câu chuyện người thật, việc thật và bắt buộc phải có hình ảnh nhân vật kèm theo. Bài viết thể hiện nội dung về một nhân vật/tập thể đã có những hành động đẹp, thiết thực giúp đỡ cá nhân/cộng đồng, lan tỏa những câu chuyện ấm áp, nhân văn, tinh thần sống lạc quan, tích cực. Riêng truyện ngắn dự thi, nội dung có thể sáng tác từ câu chuyện, nhân vật, sự việc… sống đẹp có thật, hoặc hư cấu. Bài viết dự thi được viết bằng tiếng Việt (hoặc tiếng Anh đối với người nước ngoài, ban tổ chức đảm nhận việc chuyển ngữ) không quá 1.600 chữ (riêng truyện ngắn không quá 2.500 chữ).

Về giải thưởng: Cuộc thi có tổng giá trị giải thưởng gần 450 triệu đồng.

Trong đó, ở hạng mục bài viết ký sự, phóng sự, ghi chép có: 1 giải nhất: trị giá 30.000.000 đồng; 2 giải nhì: mỗi giải trị giá 15.000.000 đồng; 3 giải ba: mỗi giải trị giá 10.000.000 đồng; 5 giải khuyến khích: mỗi giải trị giá 3.000.000 đồng.

1 giải bài viết được bạn đọc yêu thích (bao gồm lượt xem và lượt like trên Thanh Niên Online): trị giá 5.000.000 đồng.

Với thể loại truyện ngắn: Giải thưởng dành cho tác giả có truyện ngắn dự thi: 1 giải nhất: trị giá 30.000.000 đồng; 1 giải nhì: trị giá 20.000.000 đồng; 2 giải ba: mỗi giải trị giá 10.000.000 đồng; 4 giải khuyến khích: mỗi giải trị giá 5.000.000 đồng.

Ban tổ chức còn trao 1 giải thưởng dành cho tác giả có bài viết về doanh nhân sống đẹp: trị giá 10.000.000 đồng và 1 giải thưởng dành cho tác giả viết về 1 dự án thiện nguyện nổi bật của nhóm/tập thể/doanh nghiệp: trị giá 10.000.000 đồng.

Đặc biệt, ban tổ chức sẽ chọn ra 5 nhân vật được vinh danh do ban tổ chức bình chọn: trao tặng 30.000.000 đồng/trường hợp; cùng rất nhiều giải thưởng khác.

Bài, ảnh và video tham gia dự thi, bạn đọc gửi về địa chỉ: [email protected] hoặc qua đường bưu điện (Chỉ áp dụng cho hạng mục dự thi Bài viết và Truyện ngắn): Tòa soạn Báo Thanh Niên: 268 - 270 Nguyễn Đình Chiểu, P.Võ Thị Sáu, Q.3, TP.HCM (ngoài bì thư ghi rõ: Tác phẩm tham dự cuộc thi SỐNG ĐẸP lần 3 - 2023). Thông tin và Thể lệ chi tiết được đăng trên chuyên trangSống đẹpcủa BáoThanh Niên.

Du khách vui lòng để lại nhận xét:

© 2024. sitemap